NIỀM VUI CỦA HOA BJOÓC CÀ
- Thứ ba - 03/11/2020 00:37
- In ra
- Đóng cửa sổ này
Từ giữa đám lá xanh non có một khóm hoa nho nhỏ, màu trắng toát, khe khẽ cựa mình thức giấc. Khóm hoa rụt rè vươn dậy, bỡ ngỡ ngắm nhìn bầu trời cao rộng, nắng vàng rực rỡ. Nó ngạc nhiên thấy mọi vật đều tưng bừng, rộn rã. Ôi! Mùa xuân năm nay khác lạ quá! Mọi năm, mùa xuân cũng đẹp, nhưng không vui. Các anh các chị loài hoa vẫn thường bảo: “Vui sao được, khi con người chào đón chúng ta bằng tâm trạng xót xa, tủi nhục và đau buồn da diết”. Thế mà năm nay, ngày nào các loài hoa cũng thức giấc rất sớm. Họ mải mê chải chuốt, tắm gội dưới nắng, tự trang điểm cho mình. Họ vừa khéo léo khoe vẻ đẹp lộng lẫy, vừa rì rào nói chuyện với nhau qua lời dịch của bác Gió. Các loài chim thì vui đến đặc biệt. Họ vừa làm việc cần mẫn, vừa nhảy nhót tinh nghịch trên cành cây, ca hát líu lo luôn miệng. Suối róc rách đệm đàn dưới chân núi, vẳng lên bản tình ca hùng tráng của cả rừng cây đại ngàn.
Mùa xuân lần này hiện ra đẹp quá! Mùa xuân đang náo nức reo vui, như chuẩn bị đón chờ ai đó. Tự nhiên, khóm hoa cũng thấy vui lây. Nó cất lên tiếng hát khe khẽ và hỏi muôn loài:
- Các anh chị đang chuẩn bị đón chờ ai đấy?
Nhưng giọng nói của khóm hoa bé quá. Vả lại, mọi loài hoa và chim đang mải ngắm vuốt, nói chuyện, nên chẳng thấy ai chú ý đến nó. Khóm hoa hơi tủi thân, song nó không tự ái. Nó ngẩn người ngây ngất ngắm nghía mọi cảnh vật, chim muông.
Chỉ có bác Gió là nghe thấy tiếng nói của nó. Bác bay lại bên cành hoa, trầm trồ thốt lên:
- Ồ! Có một cô bé dịu dàng xinh đẹp quá này? Cháu có một giọng nói dễ thương với một bộ quần áo trắng trong, tinh khiết. Cháu còn có một hương thơm rất đặc biệt nữa. Ta cam đoan rằng: người nhân hậu nhất sẽ nhận ra cháu ngay.
Khóm hoa rất đỗi sung sướng. Nhưng nó không dám tin là nó đẹp đến như thế. Nó cho rằng bác Gió thương nó, bác nói cốt để an ủi nó thôi. Tuy vậy, nó vẫn tò mò hỏi:
- Bác Gió ơi, thế người nhân hậu nhất là ai ạ? Liệu người nhân hậu nhất có qua đây không?
- Rồi cháu sẽ biết. Muôn loài cùng với ta đang chờ đón người ấy đây.
Vừa lúc đó, một anh chim chích bé loắt choắt đang nhảy nhót trên cây Bích Đào ở gần cột mốc biên giới 108 vội vã lên tiếng thông báo:
- Chích… Chích… Chích… Các bạn ơi! Mau lên! Mau lên nào? Ông tiên sắp đến nơi rồi! Chích… Chích… Chích…
Cả khu rừng lập tức xao động. Muôn loài đều quay đầu nhìn về phía cột mốc 108 trên đỉnh núi. Khóm hoa bỗng thấy tự hào được đứng ở gần đó. Nó nghển cổ lên để ngắm cho rõ ông tiên là người như thế nào.
A! Kia rồi. Nó thấy một nhóm người xuất hiện bên cạnh cột mốc biên giới 108, ngay trước mặt nó.
Họ có 6 người tất cả. Người nào cũng ăn mặc theo lối địa phương. Người đưa đường nom rất quen thuộc ở vùng này, có tên gọi là Lê Quảng Ba. Khóm hoa bỗng chú ý đến một ông già dáng người cao lớn, hơi gầy. Ông già có một nước da nâu bóng khỏe mạnh, một vầng trán cao thông minh, đặc biệt là có một đôi mắt sáng như sao. Ôi! Ông già đẹp quá! Đẹp như một ông tiên! Hay ông già ấy chính là ông tiên nhỉ? Thôi đúng rồi! Đúng là ông tiên rồi! Khóm hoa thầm nhủ, mừng vui ra mặt.
Ông tiên sao mà giản dị quá! Ông mặc bộ quần áo Nùng: áo ngắn, quần ống rộng màu xanh chàm. Ông tiên đội mũ vải, chân đi hải sảo, vai vắt một chiếc khăn mặt bông trắng. Cùng đi với ông là năm người khác, người thì khoác túi dết, người gánh đồ đạc, người đeo máy chữ, mỗi người mang một thứ gọn nhẹ, nom như những người đi chợ qua đường. Ông tiên nói chuyện với mọi người thân mật, vui vẻ. Lên tới đỉnh dốc, ông tiên chống gậy bước lên trước đoàn người. Vượt qua khỏi cột mốc 108, ông bất ngờ dừng lại. Đứng trên đỉnh núi cao, ông nhìn bao quát toàn cảnh. Cả một dải đất xanh bạt ngàn màu mỡ, nhấp nhô ẩn hiện như thu hết vào trong tầm mắt ông. Muôn loài hoa xòe nở tưng bừng chào đón ông. Nắng tươi vàng rực rỡ, rung rinh.
Bác Gió thích thú nhẹ uốn lên cao, hòa vào làn gió mát đang thổi sáo vi vu lưng trời. Khoảng không gian bỗng trở nên bao la vô tận. Những đỉnh núi giống như những làn sóng biển chở nắng nhấp nhô đổ về bốn phía phương trời.
Mùa xuân hiện ra với vẻ đẹp tuyệt vời. Mùa xuân đem lại màu xanh: màu xanh cỏ non, màu xanh rừng núi, mầu xanh song nước và mầu xanh bầu trời. Rồi tất cả màu xanh đồi dào sức sống ấy lại khoan thai uống cho đến thỏa thuê những giọt nắng vàng huyền diệu đang sà xuống trong không gian rộng lớn, làm bốc lên hàng trăm thứ hương vị ngọt ngào quyến rũ của đất, nước, cỏ cây, hoa lá và khí trời ấm áp.
Khóm hoa biết ông tiên xúc động lắm. Ông tiên ngắm nhìn cảnh vật không chớp. Cặp mắt của ông biểu lộ một niềm thông cảm rất đỗi sâu sa, trìu mến. Khuôn mặt ông ngời ngợi một tình yêu bao la, tha thiết. Ôi! Đất nước đẹp như trải gấm thêu! Đất nước trải qua biết bao năm tháng đau thương mà vẫn đẹp một cách kỳ lạ.
Khóm hoa bỗng đọc thấy những suy nghĩ của ông. Nó bồi hồi thầm đoán: “Chắc ông tiên đã đi đâu xa lắm, lâu lắm, hôm nay mới có dịp trở về, nên mới cảm động đến như thế kia? Ôi! Thương ông tiên quá!”
Cổ hộng nó nghèn nghẹn. Đôi mắt nó rưng rưng muốn khóc. Nó đâu biết rằng: tiếng nói thầm thì nhỏ bé của nó, hương thơm dìu dịu riêng biệt của nó đã động thấu trái tim nhân hậu của ông tiên. Ông đưa mắt tìm nó, thấy nó ở ngay sườn núi. Ông cúi xuống, khẽ hỏi mọi người:
- Hoa này, bà con ở đây gọi là gì, hả các chú?
Ông tiên gọi họ bằng “chú”, nghe thân mật gần gũi quá. Người tên là Lê Quảng Ba trả lời:
- Thưa Bác, hoa này, bà con ở đây gọi là bjoóc cà ạ
- Hoa bjoóc cà à? – Ông tiên vui vẻ nhắc lại tên nó và hình như nó còn nghe thấy ông khen ngợi – Hoa đẹp quá! Hoa bjoóc cà lại ngoan nữa.
Hoa bjoóc cà cảm động lắm. Nó không ngờ được ông tiên chú ý đến. Nó tưởng tượng ra ông tiên âu yếm trò chuyện với nó. Nó giơ bàn tay nhỏ xíu của mình ra nắm chặt lấy bàn tay to lớn của ông, trong lòng dạt dào niềm vui sướng. Ôi! Bác Gió nói đúng quá! Ông tiên chính là người nhân hậu nhất đời!
Nó còn tự hào vì được nghe mọi người giải thích về vẻ đẹp của chính nó trước mặt ông tiên. Đại loại là: hoa bjoóc cà rất đẹp, màu trắng toát tựa như hoa huệ, lá dài hình bầu dục giống như lá dong non. Hoa có mùi hương trầm dìu dịu, không quá ngào ngạt như các loài hoa khác. Mỗi lần nở, hoa đem lại sự sống tươi trẻ và hơi ấm cho những ngày tết mừng tuổi hàng năm.
Thấy ông tiên nghe chăm chú, thích thú, hoa bjoóc cà rất đỗi sung sướng. Bây giờ, nó đã hoàn toàn tin là nó đẹp. Tất cả các loài hoa và loài chim lúc này cũng đang để ý đến nó. Ai ai cũng phải ngạc nghiên, trầm trồ trước vẻ đẹp bình dị tự nhiên của nó. Nó khe khẽ hát, ca ngợi mặt trời, ca ngợi ánh bình minh đang chiếu trên núi non, sông nước… Và lạ chưa? Nó thấy muôn loài đều tưng bừng nhộn nhịp, múa hát theo nó.
Ông tiên xúc động chia tay với hoa bjoóc cà và vẫy chào các loài hoa, loài chim đang múa hát, rồi cùng đoàn người tiếp tục xuống núi. Cả khu rừng bỗng rùng rùng chuyển động, rì rào, náo nức, với tấm lòng thành kính tiễn ông.
Ông tiên đi rồi mà hoa bjoóc cà vẫn còn bàng hoàng tưởng mình nằm mơ: Khi sực tỉnh nhớ ra nó vội vàng gọi với theo, tha thiết: “Ông tiên ơi? Cháu xin chào ông! Bao giờ ông rỗi, cháu mời ông lên thăm cháu?” Tiếng nó hòa vào trong làn gió. Nó khẽ gọi bác Gió, bâng khuâng thầm thì nhờ bác Gió gửi theo ông tiên những mùi hương trầm dìu dịu, ấm áp của riêng nó…
Mãi sau này hoa bjoóc cà mới biết ông tiên chính là Bác Hồ, vị lãnh tụ kính yêu của cả dân tộc Việt Nam. Hôm đó là ngày 8 – 2 – 1941. Sau bao nhiêu năm bôn ba hải ngoại tìm đường cứu nước, Bác đã trở về trực tiếp lãnh đạo phong trào cách mạng trong nước đi đến thắng lợi.
Cũng từ ngày đó trở đi, cứ vào dịp xuân hàng năm, hoa bjoóc cà lại nở rộ trên núi cao ở vùng Pác Bó và tỏa ra một thứ hương trầm dìu dịu, man mác đến với từng nhà, để mừng tuổi mọi người mọi vật, và kể lại chuyện năm xưa đã được vinh dự chào đón Bác Hồ trên đỉnh núi, nơi có cột mốc biên giới 108 ngày đêm canh giữ biển trời đất nước.
Yên Bái 12 - 1986
Truyện ngắn
Hoàng Việt Quân